Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

VIẾT THEO NỖI LÒNG



Tôi lên trang viết này không nhằm truyền bá cái gì, cũng chẳng xác lập điều chi, chỉ là nơi giải bày tâm sự và chia sẻ của những người đồng cảm. Hi vọng chúng ta đến với nhau với 3 chữ KHÔNG
 "DANH - LỢI - TÌNH". Chẳng những bằng trí tuệ mà còn bằng nhiệt huyết với tình yêu nhân loại như bài thơ Sống:
     
Sống không giận không hờn không oán trách
     Sống mỉm cười mọi thử thách chông gai
     Sống vươn lên theo nhịp ánh ban mai
     Sống chan hòa giữa những người chung sống
     Sống là động nhưng lòng luôn bất động
     Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương
     Sống yên vui danh lợi mãi coi thường
     Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến
Với bài viết của Baomoi.com  CẢM NGHĨ CỦA MỘT NGƯỜI

TP - Tôi được nghe nhiều người cho biết về cơ sở dạy chữa trị bệnh bằng ứng dụng năng lượng sinh học ở Hội Vân, huyện Phù Cát, tỉnh Bình Định.
Là cán bộ hưu trí, 40 năm tuổi đảng, trước đây ở trong quân đội, tôi cũng đã được học sơ về ứng dụng năng lượng trường sinh học để chữa bệnh nhưng chúng ta chưa có dịp áp dụng sâu vào công tác chuyên môn. Nghe có nhiều người đi học cách chữa bệnh bằng ứng dụng năng lượng sinh học, tôi đã tìm đến từng người để kiểm chứng.
Những người được hỏi đều hết lời ca ngợi điều trị bằng phương pháp khai mở huyệt đạo, ngồi thu năng lượng để tự điều chỉnh mình, tự trị bệnh cho mình và cho những người xung quanh.
Tôi vào tận nơi, xóm Hiệp Tổng, thôn Hội Vân, xã Cát Hiệp, huyện Phù Cát, tỉnh Bình Định để tận mục sở thị. Trong vai một bệnh nhân đến chữa bệnh, tôi được ghi tên, sắp xếp cho chỗ nghỉ (không mất tiền), mua vé ăn trong tuần và hướng dẫn một số quy định như không uống rượu, không hút thuốc lá, không đánh bài, bạc, không đi lại lộn xộn, không nói to gây ồn ào làm ảnh hưởng đến mọi người.
Tôi thấy mọi người đến đây ai cũng nghiêm chỉnh chấp hành, tối đến  mọi người tự giác lên ngồi thu năng lượng. Tôi tò mò đến xem và cũng ngồi để thu theo mọi người. Chỉ được hơn chục phút thì phải đứng lên vì chưa được học, không thể ngồi theo mọi người được.
Từ thứ Hai cho đến thứ Bảy, tôi và hơn một trăm người từ khắp mọi miền đất nước, đông nhất là các tỉnh Đắc Lắc, Quảng Nam, Phú Thọ, Bình Định. Họ là nông dân lao động, có cả cán bộ công chức nhà nước, bộ đội về hưu, cả những đại gia từng đi chữa bệnh ở nước ngoài tốn kém không khỏi.
Trong một tuần, chúng tôi được hướng dẫn học lý thuyết, khai mở các huyệt đạo và cách ngồi thu năng lượng. Tôi bị bệnh gan rất nặng, lại kèm theo rối loạn tuần hoàn não, viêm khớp (hậu quả của những năm chiến đấu chống Mỹ ở chiến trường miền Đông Nam Bộ để lại). Tôi được các trợ giáo giúp phụ bệnh.
Sau một tuần tôi thấy bệnh chuyển biến. Tôi ở lại thêm một tuần nữa thì bệnh giảm tới hai phần ba. Cách đây hơn một tháng, kiểm tra lại tại Yên Bái, thì thấy men gan của tôi trở lại bình thường. Siêu âm thấy nhu mô gan đồng nhất.
Tôi chứng kiến nhiều người bệnh rất nặng, bệnh viện nhà nước trả về, họ đến đây, được tiếp nhận, phân công đặc cách cho một số trợ giáo chăm sóc. Sau một thời gian ngắn đã bớt bệnh. Có người bị liệt đã chống gậy tự đi lại được (tôi có địa chỉ cụ thể của từng người).
Chữa bệnh bằng ứng dụng năng lượng trường sinh học không mới mẻ gì, không phải các nhà khoa học trong nước không biết. Một phương pháp chữa bệnh rất khoa học, rất đơn giản, đã cứu chữa cho nhiều người khỏi bệnh. Nhiều người nghèo không có tiền vào nằm ở các bệnh viện nhà nước, nhiều căn bệnh hiểm nghèo đã được cứu sống nhờ phương pháp chữa bệnh khoa học này.
Nếu như các địa phương đều có những cơ sở chữa bệnh bằng năng lượng sinh học như ở Hội Vân thì hằng năm, ngân sách nhà nước tiết kiệm được nhiều tiền chi cho khám chữa bệnh.
Rất mong các nhà khoa học, các cơ quan chức năng của nhà nước sớm vào cuộc, xem xét, nhân rộng mô hình chữa bệnh nhân đạo, khoa học này trong cả nước.
Xin đừng có khoác, chụp, buộc cho người ta cái tội mê tín, hoang tưởng khi chính chúng ta chưa hiểu hết giá trị khoa học của môn khoa học này.
                                                           Nguyên Xuân Đoán
Và chính bản thân tôi đã chứng kiến qua nhiều năm. Vào những năm về trước 2002-2003 vợ tôi mắt nhiều chứng bệnh, tính từ đầu đến chân là không xót chỗ nào. Bắt đầu là từ viêm xoang, đi nhiều bác sĩ nào xoang xoàn, xoang trán...
xong chuyển qua đau đầu triền miên chữa mãi không khỏi, bác sĩ chuẩn đoán rối loạn tiền đình, tôi lại nói đùa rối loạn triều đình thì chắc là không xong, nội bộ sẽ lủng củng. Đúng là như vậy, dùng thuốc tây lâu ngày nó chuyển sang đủ thứ, nào là bao tử, dạ dày, tim, gan... nói chung lục phủ ngũ tạng.
Không còn nơi nào đi nữa, lần cuối cùng đi cấp cứu ở bệnh viện cơ sở, đó là đa khoa thành phố Tam Kỳ, đưa hồ sơ bệnh án bác sĩ nói vợ anh đi nhiều nơi Chợ Rẫy, Bệnh viện Đa Khoa Đà Nẵng, Bệnh Viện Hoàn Mỹ, các trung tâm chữa trị ngoài cao cấp mà không giải quyết được, về đây làm được gì? Tôi tự an ủi nói "Bác sĩ biết đâu, may thầy phước chủ, ở đây bác sĩ giỏi hơn sao". Không hiểu cơ may của mình hay là duyên gặp một người nuôi bệnh nhân ở đó mách bảo:"anh chị vào Bình Định chữa trị xem sao, tôi nghe họ nói hay lắm". Ngay ngày hôm sau, đúng vào ngày thứ bảy bệnh viện nghỉ việc, tôi cũng liều đưa vợ tôi về với tinh thần đi lại không được vì đau cuộc sống. Không hiểu sao lại gặp người bạn nói mách xuống ông ở đường 22/12 ở thành phố Tam Kỳ. Tôi xuống hỏi: "mai vợ tôi có việc đi Bình Định với tình hình như vậy bác có giải quyết được không". Bác nói:"được nhưng chỉ tạm thời về phải điều trị tiếp mới khỏi". Đó là một người ngành y trong quân đội đã nghỉ hưu.
Đúng thật là như vậy, tiêm xong tối về vợ tôi thấy êm, tôi hỏi:"sáng đi được không", vợ tôi nói:"cố gắng đi cũng được", với tôi lúc đó là tranh thủ nghe nói thứ hai Cô mở lớp đến thứ bảy là xong một khóa vì điều kiện gia đình vợ tôi vừa bệnh tật vừa chiến đấu với cuộc sống nên rất là tranh thủ với thời gian. Sáng hôm sau chủ nhật, tôi đi từ 4 giờ sáng, hai vợ chồng trên một chiếc honda HIOSUNG tôi gọi là ai xin tôi cho phân phối 110c hàn quốc vượt 230 km, thế là tôi cũng đến được địa điểm như ý. Đó là thôn Hội Vân, xã Cát Hiệp, Huyện Phù Cát, Tỉnh Bình Định,vào đến lúc đó là 10 giờ 30 phút. Quý vị biết không, vợ tôi ngồi cứng luôn trên chiếc honda không thể xuống được, còn tôi nhìn thấy ở đây cũng đông người. Họ chạy ra khiên vợ tôi xuống, nói vào ghi tên để mai học "tức là sáng thứ hai". Tôi chưa hiểu đầu đuôi mô tê gì cả, đi quanh dò la một vòng thì té ra toàn là người bệnh cả, nhiều người nhà thương "chê". Nhưng thật sự lúc đó tôi chưa tin tưởng lắm, lại đập vào mắt tôi hình tượng một người đang ngủ hay sao không biết, đi thật nhanh ra trước hình Tổ "bây giờ rõ" ngồi xếp bằng giống như ngồi thiền. Tôi nghĩ trong bụng, cái lạ, bà Thu gì vậy, thật sự tôi hụt hẫng vì ở nhà tôi cũng đi thầy bà nhiều rồi. Đau đâu phải chạy đó mà... Tôi chưa kịp trấn an lại tinh thần, thì tiếp đó một người mặt bộ đồ trắng, người dong dỏng cao trong đi ra tự giới thiệu với mọi người, tôi là Hồ Thị Thu mọi người sắp xếp ổn định trật tự để vào lớp. Lúc đó tôi mới trấn an lại được, rứa mới phải chứ, nhưng chưa tin đâu. Vợ tôi nói:"anh Đức ghi tên học đi", tôi nói:"đau gì đâu để mà học". Cô nói:"học đi mày bệnh nhiều đó". Thôi cũng đành liều nói lại:"thôi tôi học để biết", Cô nói:"học để biết cũng được". Tôi thấy nhân từ bác ái làm sao. Còn vợ tôi nói:"cho em học với", lúc đó vợ tôi không thể ngồi được vì cột sống đau quá. Nói với Cô:"Chị ơi em ngồi không được em đứng học được không". Cô nói:" được chứ! nói giỡn chơi chứ đứng sao học được em, để chồng em học trước đi". Lúc đó tôi học trước vợ tôi. Ngày đầu tiên tôi cố gắng nghe giản bài và để ý mọi chuyện đủ thứ linh tinh vì tôi đang theo dõi mà, xong một buổi học tại lớp tôi cũng chả thấy gì, tôi là người bình thường như mọi ngày, tiếp ngày thứ 2 thứ 3 xong lớp cấp1 tôi ý kiến:"em cũng chả nghe thấy gì, còn mọi người thì nghe đủ thứ, nào là bò rúc cả người như mạt bò, nhột cả mũi rúc cả vào tai rồi có người nói luân xa 6 phát ánh hào quang" tôi nghe cứ như là huyền thoại. Tôi lại tiếp tục chiến đấu với 3 ngày sau, thế là xong cấp 1,2.
Tôi vẫn không cảm nhận được gì. Ngày cuối lớp cô dặn trước lớp:"Bà con về cố gắng tập luyện cho tốt, ai có vấn đề trục trặc gì điện tới cho tôi bất kể giờ nào, có điều kiện thì đến đây cũng được." Cô còn dặn rất kĩ không nhận một lời cảm ơn, không lấy một ngàn. Ai cảm ơn cô, thì cô cho ngồi 1 tiếng đồng hồ. Quý vị biết không tập xong một tuần tôi chỉ ráng lắm mới được 45 phút, thì đâu dám gì cảm ơn. Trong thời gian tôi học, vợ tôi được 1 người trực lớp ở đó phụ bệnh "giờ tôi rõ là anh Nam người ở Tây Sơn huyện Phú Phong", dùng đôi bàn tay của mình đưa vào chỗ đau thì vợ tôi cảm thấy bớt và nhẹ hẳn người. Quý vị thấy có huyền bí và tin được không, biểu sao tôi tin được. Nhưng lại nghiệt thay trong 1 tuần đó, vợ tôi được trợ giúp 3 lần, vì lúc đó trong cô Thu anh em phụ lớp còn ít, lại còn lo cho cuộc sống gia đình bản thân, vì họ đến đây toàn là những người bệnh, có những người thập tử nhất sinh, rồi họ lại vượt qua bệnh tật, lấy tình thương của người đi trước giúp người đi sau, họ rất nhiệt tình và vui vẻ. Lúc đó làm tôi khó xử, tiến không được lùi cũng không xong. Vừa xuống lớp cô ra gặp tôi nói :"em về đi, để vợ ở lại đó chị giúp cho, chị biết em đi công việc chưa xắp xếp được", lúc đó tôi lại càng khó xử hơn, nhưng tôi cũng nhanh trí nói lại:"thôi để em chở vợ em xuống Phù Cát, rồi có gì em gặp lại. Nếu mai Chủ nhật em không lên được thì vợ chồng em tạm biệt chị luôn, chứ giờ cảm ơn chị thì 1 tiếng đồng hồ em sài hổng vô ngồi không nổi". Tôi dùng từ chị lúc đó, vì cô dặn môn học chúng ta không cho phép gọi thầy, ở đây lấy tình thương làm hàng đầu, thế rồi chị nói:"mai về em cố gắng chở vợ lên nghe để anh em nó giúp. Thật sự tối đó tôi xuống ở lại Phù Cát, đêm nằm suy nghĩ ", họ không quen biết thân thuộc bà con gì cả mà họ thương mình như vậy. Tôi mới đấu tranh tư tưởng bàn với vợ vì tôi sợ nhất là đi " thầy bà bùa ngải", ra lễ tôi sợ lắm không theo không được mà bây giờ theo thì tiền đâu ra, tôi mới đặt ra cho tôi 4 điều kiện để đấu tranh bản thân:" thứ nhất họ không lấy 1 ngàn, thứ 2 không nhận 1 lời cảm ơn, thứ 3 tại sao đôi bàn tay của anh Nam hiệu nghiệm như vậy, thứ 4 học xong lớp phần ai nấy về. Có gì trục trặc thì điện thoại đến không đến cũng được".
Tôi nghĩ họ dối để làm gì, tập trung bè phái thì không phải, thế là tôi nhanh chóng quyết định sáng mai chủ nhật chở vợ tôi trở lại. Chứ về thì chả biết đi về đâu, đành liều vậy thôi. Ngay sáng hôm sau 10 giờ tôi và vợ tôi quay trở lại, chị đang cho gà ăn, thấy vợ chồng tôi, lúc đó tôi hình dung như thấy chị mừng rỡ, và chị nói với tôi:"sao em điện thoại về nhà rồi hả, sắp xếp việc chưa". Tôi đành dối lòng nói:"xong rồi chị ạ, em quyết định ghi tên để mai vợ em học". Chị mừng rỡ nói:"em có ở lại không", tôi nói:" ở lại". Chị nói:"thế mới được chứ", tôi thấy thương chị làm sao, thế là tôi quyết định ở lại 1 tuần nữa, tôi dự lớp còn vợ tôi thì học. Lại 1 tuần nữa trôi qua tôi ở lại đó tổng cộng 14 ngày chứng kiến đó là sự thật, ôi nhiều lắm quý vị đến nơi rồi sẽ rõ.
     Chưa đi chưa biết Hội Vân
     Đi rồi mới thấy Hội Vân thế nào
     Hội Vân đất cát lòng người
     Nơi đâu cũng thấy nụ cười Cô Thu


Tôi cũng xin phép mạo muội viết lên trang này, để quý vị tham hiểu và các nhà chức năng lãnh đạo có trách nhiệm cho phép được nhân rộng mô hình này, vì đó là khả năng kì diệu của con người mà chúng ta chưa chứng minh được kể cả những nhà khoa học đang tìm hiểu và nghiên cứu. Nhưng tôi thiết nghĩ đó là sự thật vì ở đây họ không lợi dụng tiền bạc hay mê tín dị đoan, thậm chí một lời cảm ơn cũng không nhận. Họ đến với nhau bằng tình người và đồng loại mà lo cho sức khỏe ban đầu của người dân cũng như Bác Hồ đã dạy:"Phải xuất phát từ lòng yêu thương nhân dân tha thiết mà góp phần bảo vệ sức khỏe nhân dân và làm mọi việc có thể làm được, để giảm bớt đau thương cho họ".
Mình vì mọi người chứ đừng để mọi người vì mình!

ĐỨC THỦY

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét