Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

TÂM SỰ NGƯỜI CON



Bắt đầu từ năm 2000, tôi đang học lớp 8, ở nhà tôi chứng kiến mẹ tôi vừa bệnh tật, vừa bươn chãi để buôn bán nuôi 2 anh em tôi, anh tôi lớn hơn tôi 2 tuổi, thời gian đó gia đình còn quá khó khăn, mẹ tôi đau ốm triền miên cứ lại một tuần, lâu nhất 2 tuần, lại chở mẹ tôi đi cấp cứu, lúc nửa khuya 2 đến 3 giờ sáng, thì ba tôi chở mẹ tôi ngồi giữa, tôi ngoài cùng trên chiếc xe cũ rích HIOSUNG mà cô út tôi cho nhà tôi làm phương tiện đi lại. Trên chiếc xe chở 3 người ba mẹ và tôi, trong tình trạng thập tử nhất sinh, chỉ một hơi thở ngắn ngủi là mẹ tôi ra đi vĩnh viễn, mặt mẹ xanh xạm như meo, toàn thân mẹ tôi ôm la quằn quại, tôi thấy rất là thương xót, nói chung là tôi rất sợ mẹ tôi chết, trong lúc tôi đang lên lớp 9, cảnh gia đình nghèo khó, càng khó hơn cơm ăn không no thiếu thốn mọi đều, bao nhiêu tiền dành dụm thuốc cho mẹ, ra bệnh viện đa khoa cấp cứu nằm 2 tuần, về nhà vài hôm lại cấp cứu lại, cứ như thế kéo dài khi tôi chuẩn bị lên lớp 10, tôi sợ mẹ bệnh tật kéo dài, không có sức khỏe, để mưu sinh, nuôi gia đình tôi, kì nghỉ hè năm đó tôi quyết định đi làm để kiếm tiền học thêm sắm sách vở. Tôi được giới thiệu theo đoàn công nhân mở đường sang giáp biên giới Lào, tôi làm được 1 tháng lần đầu tiên trong đời tôi biết và hiểu được nhiều khó khăn vật lộn trong cuộc sống để kiếm ra đồng tiền không phải là chuyện dễ vậy mà mẹ tôi vừa bệnh tật, vừa kiếm kế sinh nhai để nuôi gia đình tôi, càng nghĩ tôi càng thấy thương mẹ và cố gắng nhiều hơn để kiếm tiền phụ thêm mua sách vở nộp học phí, 1 tháng trôi qua ở chung với các người dân tộc Ktu tôi được các già làng yêu mến, tôi nghĩ thuốc họ rất hay, một hôm tôi hỏi già làng xin thuốc về để chữa bệnh cho mẹ, già làng hỏi tôi mẹ đau sao mới biết đường cho thuốc chứ, tôi nói con cũng không biết, nghe mẹ nói đau đủ thứ chỗ nào cũng đau cả, già làng nói làm sao mà biết bệnh để cho thuốc được, tôi nói hình như mẹ trên người có gì đau náy, nói chung là đau toàn thân, mẹ tôi như người giã đò lúc tỉnh lúc say, lúc mê mang triền miên, mẹ nằm 3 ngày 3 đêm không hề ăn uống khi tỉnh dậy mẹ tôi lại cố gắng ăn uống và tiếp tục tảo tần buôn bán mưu sinh lo cho cả nhà, tôi thấy rất là thương mẹ, tôi cố gắng học hành, tâm hồn tôi xao động tôi chẳng thiết tha gì bản thân tôi, tôi xem cái chết rất là bình thường, lúc đó tôi tự nhủ sao trời không để tôi lãnh bệnh tật và cái chết cho mẹ, để cho mẹ tôi được sống. Mẹ tôi nói với tôi là con thương mẹ con cố gắng ăn học và bảo vệ sức khỏe biết tự lo cho bản thân mình, đừng để mẹ suy nghĩ nhiều cho con là con đã báo hiếu cho mẹ rồi đó, từ đó tôi luôn ghi nhận lời dạy bảo yêu thương của mẹ càng thương mẹ tôi càng ghi nhớ lời mẹ dặn và tự rèn luyện ăn học cho thành đạt để mẹ tôi khỏi buồn lòng từ đó gia đình tôi khuyên bảo lẫn nhau, ba tôi chăm lo cho gia đình sức khỏe của mẹ từng ly từng tí, còn 2 anh em tôi cố gắng học hành từ đó cũng nhờ khoa cấp cứu cuối cùng mẹ tôi gặp người mách miệng, sao không vào Bình Định để chữa bệnh, ba tôi hỏi thăm dần dò và lấy địa chỉ thế là mẹ tôi đã gặp được Trường Năng Lượng, đó là con đường giải thoát cuối cùng mẹ rất kiên cường vừa vật lộn thể xác, vừa mưu sinh kiếm sống, vừa tập luyện Trường Sinh, mẹ tôi nói chung là không có thời gian từ đó tôi thấy mẹ tôi như vậy, tôi cũng cố gắng thi vào đại học như mẹ đã rèn như mẹ, mẹ tôi còn bảo con thi đỗ vào đại học thì con đã làm ra tiền giúp mẹ rồi đó, mẹ tôi luôn luôn an ủi và động viên tôi, tôi thấy thương mẹ làm sao, tôi cố gắng càng cố gắng hơn khi nhận giấy được báo nhập học tôi vừa mừng lại vừa lo, không biết mẹ vừa bệnh tật đau ốm lại lo tu tập Trường Sinh, không biết mẹ có thắng nổi vượt qua tử thần không, tiền đâu ai nuôi tôi ăn học, thế là tôi lại buồn và tự nhủ biết mình có theo nổi 4 năm đại học không vì tôi rất sợ mẹ tôi trở lại bệnh cũ,sợ việc học tập lại dở dang, mẹ tôi đọc được ý ngĩ trong tâm tư của tôi, mẹ lại an ủi tiếp tôi, con đừng lo cho mẹ, mẹ sẽ lo cho con đến hơi thở cuối cùng, cứ như thế gia đình tôi cứ an ủi lẫn nhau, mẹ tôi bảo buôn tàu buôn bè không bằng buôn dè hà tiện, khéo ăn thì no khéo co thì ấm, gia đình tôi tiết kiệm hết mức. Con nhà họ khi vào đại học họ mừng vui tiệc tùng, còn nhà tôi chỉ âm thầm tự bảo nhau, tự động viên cho nhau như những chiến sĩ thầm lặng không hề hé môi răng than thở, 4 năm học phổ thông trôi qua tôi gắng công vào đại học 4 năm tiếp, mẹ tôi gắng công miệt mài tập luyện thời gian thấm thoát trôi qua vậy là mẹ đã theo Trường Sinh được 8 năm, mẹ tôi bảo thương chồng thương con thương bản thân mình, thương người thân chưa được báo hiếu chưa lo vẹn toàn, mẹ tôi cố công miệt mài tập luyện Trường Sinh, ngày nào mẹ đau, mẹ ở nhà ngồi mãi ngồi mãi không thấy bà đứng dậy, tôi đi qua đi lại ba tôi cũng thế, cứ sợ mẹ chết, có khi ở nhà mẹ ngồi từ 5 đến 7 tiếng đồng hồ, mẹ ngồi không nhúc nhích, tôi và ba tôi cứ chạy lên và lại chạy xuống xem chừng như vậy, khi tôi ngó chừng thì mẹ tôi không sao, vì thương mẹ khi vào đại học tôi sợ mẹ lo nhiều, lo cho gia đình chiến đấu với bệnh tật, nên khi vào đại học nhập hồ sơ tôi muốn rút ngắn thời gian học lại chỉ còn nửa đường thôi để cho mẹ bớt cực, tôi dần dò hỏi người phụ trách em muốn rút ngắn việc học tập, giảng viên nhìn tôi với ngỡ ngàng và hỏi lại tôi, em học có nổi không vì lúc ấy tôi chỉ suy nghĩ lo cho mẹ và tôi cũng rất ngỡ ngàng lúng túng chưa biết trả lời ra sao, giảng viên nhìn tôi sửng sốt, người tôi như khựng lại, tôi lặng thinh. Thôi mình cứ thử xem sao, nhưng người giảng viên nói do không đủ người đăng kí nên việc học rút ngắn không thực hiện được, thôi thì tôi đành vậy. Khi ý định rút ngắn việc học không thực hiện được, tôi mới nghĩ đến việc làm thêm để kiếm tiền đỡ đần chút cho mẹ, tôi đã làm những công việc như bao sinh viên nghèo khác. Tôi bắt tay vào trang sử mới, mẹ tôi đã phục hồi bản thân bệnh tình bớt hẳn, sắc thái chuyển dần, tôi nhìn thấy rõ rệt tôi mới biết ra môn học Trường Sinh học này huyền thoại và nhiệm màu, mẹ tôi rất can đảm bà lúc nào cũng chỉ một mình cam chịu không hề than van không hề kể lể, bà còn dặn anh em chúng tôi dù có khó khăn đến mấy khổ sở đến mấy ăn hạt muối mà vui vẻ thương nhau đùm bọc nhau là tuyệt lắm rồi, không cần mâm cao cổ đầy, bà dạy tôi lễ nghĩa tình thâm có trước có sau, chung thủy vẹn toàn lấy tình thương cao cả làm đầu, câu nói của mẹ bình dị và thô sơ với tình thiêng liêng và biết ơn suốt đời Trường Sinh học đã cứu mẹ tôi và tôi xin ghi nhận suốt cuộc đời. Tôi rất biết ơn người đã khai sáng ra môn học này, kính biết ơn người đã khai mở huyệt đạo luân xa cho mẹ tôi để giải trừ bệnh tật đó là cô Hồ Thị Thu, suối nước nóng Hội Vân Trường Sinh Học Năng Lượng Tình Thương cứu người ở Phù Cát Tỉnh Bình Định

Những năm mà mẹ tôi bệnh tật, gia đình tôi sống rất khó khăn. Nhưng cũng nhờ điều đó mà nó làm cho tôi khả năng sống độc lập và biết tự lo cho bản thân, biết sống bươn trải những khó khăn ngoài đời. Hiện nay nhờ theo môn học Năng Lượng Trường Sinh Học mẹ tôi dường như đã khỏe hẳn và tôi sau 4 năm đại học với biết bao bôn ba cũng đã cầm được cái bằng đại học ngành công nghệ thông tin. Cuộc sống của gia đình tôi hiện nay thật ấm êm, trước kia tôi chưa hề tin chắc mình sẽ làm được gì vì hoàn cảnh gia đình. Nhưng với tình hình hiện nay tôi đã có thể tin rằng tôi có thể làm được điều mình muốn bởi vì tôi có niềm tin ở mẹ tôi, tôi sẽ mở một cửa hàng sữa Vi Tính và sau vài năm tôi sẽ làm nó thành một công ty lớn và có tên tuổi ở Thành phố này.

Mọi người có tin được không, tôi học công nghệ thông tin mà không biết 1 chút gì về vi tính. Đến nỗi việc tắt máy cho đúng cách tôi cũng không biết, tôi cứ nghĩ bật máy ở đâu thì tắt máy như thế. Lần đó tôi nhớ mãi bởi một đứa con gái học ngành kế toán nói tôi học công nghệ thông tin mà không biết shutdown máy thật là hài, nhưng lúc đó tôi không hề biết quê vì điều đó là đúng sự thật, và chính điều đó đã làm tôi cố gắng vươn lên miệt mài học hỏi và tìm hiểu. Và giờ đây tôi đã đủ tự tin để hoàn thành ước mơ của tôi. Vì vậy qua đây tôi cũng mong mọi người hãy tin tưởng vào chính bản thân mình. Đó là động lực chính giúp con người mình phát triển.
Không ai là không biết gì cả, mà là không biết tìm hiểu và tập luyện.

HỮU TÀI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét